Bao nhiêu năm nay, đến đồ lót của tôi cũng là mặc lại của Phương Ý Hàn.

Khi thấy tôi đổi sang quần áo vừa vặn sạch sẽ, mẹ đưa tay vuốt tóc tôi.

“Phương Đa cũng lớn rồi.”

Tôi căng thẳng đến cứng cả người, cố ép bản thân phải thả lỏng để cảm nhận sự dịu dàng hiếm hoi đó.

Ánh mắt mẹ dừng ở chân phải của tôi.

“Chỉ tiếc đôi chân này.”

Tôi lập tức đứng bật dậy.

“Con đã độn cao gót bên phải của tất cả đôi giày rồi! Chỉ cần đi chậm một chút là không ai nhận ra con bị khập khiễng!”

Giọng tôi cuống cuồng:

“Con không làm mất mặt ba mẹ.”

Mẹ sững lại một giây, rồi mỉm cười với tôi.

“Ngày mai là lễ trưởng thành của con, cả nhà mình đi chụp một tấm ảnh gia đình nhé.”

Mắt tôi lập tức đỏ lên.

Mười tám năm… cuối cùng ba mẹ cũng chịu xem tôi là một phần của gia đình!

Tôi mừng đến cả đêm không ngủ, nửa đêm lại nghe ba mẹ cãi nhau trong phòng ngủ chính.

Nhưng tôi không nghe rõ họ cãi về chuyện gì.

Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm, mặc bộ đồ mới, hồi hộp đến mức tay chân run nhẹ.

Đến tiệm chụp hình, mẹ ấp úng định nói gì đó, ba lại đẩy mạnh tôi vào phòng.

Bên trong có một người đàn ông lạ mặt đang quan sát tôi từ đầu đến chân: “Đủ tuổi chưa?”

Ba đứng ngoài cửa nói lớn:

“Hôm nay vừa tròn mười tám! Chỉ là đăng ký còn phải đợi hai năm nữa.”

Nhiếp ảnh gia nghiêng đầu gọi tôi:

“Tân nương, làm ơn đứng trước tấm vải đỏ, nhìn vào ống kính!”

Tôi lập tức nhận ra — ba mẹ đã lấy cớ chụp ảnh gia đình để lừa tôi đến, rồi bán tôi đi!

Tôi lao tới cửa, điên cuồng vặn nắm tay cầm.

Mẹ đang chắn ở bên ngoài, giọng van nài khẽ khàng:

“Phương Đa… mẹ xin con.”

“Hy vọng duy nhất để Ý Hàn hoàn toàn hồi phục là máu cuống rốn. Mẹ không thể sinh thêm nữa, chỉ còn trông vào con.”

“Giúp Ý Hàn thêm lần cuối, cũng là giúp gia đình mình lần cuối!”

“Chỉ cần lấy được máu cuống rốn, con sẽ được tự do hoàn toàn. Sau này con muốn học đại học, muốn làm gì cũng được!”

Tôi gần như nghẹn giọng, nói chẳng ra hơi.

“…Mẹ ơi, con chỉ muốn được mẹ yêu thương. Con cũng là con gái của mẹ mà!”

“Xin mẹ đừng đối xử với con như thế!”

Mẹ im lặng.

Người đàn ông kia bước đến kéo tôi đi.

Tôi điên cuồng giãy giụa, đạp, cắn, vùng vẫy — nhưng vô ích.

Không chụp ảnh nữa, gã ta lôi tôi lên chiếc xe van ngay lập tức.

Mẹ do dự muốn chạy theo, nhưng ba kéo bà lại.

“Đừng quên hồi đó sinh ra Phương Đa để làm gì!”

Cuối cùng, mẹ nghiến răng, cùng người đàn ông đó đóng sập cửa xe.

Tôi không phản kháng nữa, chỉ nhìn sâu vào mắt mẹ.

Nhưng mẹ không dám nhìn lại tôi.

Khi xe chạy đến cầu, tôi bất ngờ mở cửa, không do dự lao thẳng xuống dòng sông cuồn cuộn phía dưới.

Gió rít bên tai, tôi lờ mờ nghe thấy một tiếng gào xé ruột xé gan từ xa vọng lại:

“PHƯƠNG ĐA!!”

“Đang nghĩ gì mà mặt nghiêm trọng vậy?”

Hứa Dực Xuyên đẩy cửa bước vào, quen tay kéo tôi ôm vào lòng.

Tôi hoàn hồn, mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là nhớ lại chuyện hồi nhỏ thôi.”

“Nếu không muốn gặp thì đừng ép bản thân, anh hủy lịch.”

Tôi nắm chặt tay anh.

“Gặp đi. Chừng đó năm rồi, cũng đến lúc nên kết thúc mọi chuyện. Hơn nữa… giờ em còn có anh bên cạnh.”

Đến trước cửa phòng riêng, tôi hít sâu một hơi.

Hứa Dực Xuyên nắm chặt tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay tôi trấn an.

Người phục vụ đẩy cửa ra, vừa thấy Hứa Dực Xuyên, ba mẹ tôi lập tức nâng ly rượu đứng dậy niềm nở đón chào.

Phương Ý Hàn cũng vội cất thỏi son, nở nụ cười tươi như thường lệ.

Hứa Dực Xuyên điềm đạm nói:

“Xin lỗi đã để mọi người đợi.”

Anh khẽ nâng bàn tay đang nắm tay tôi:

“Đây là vị hôn thê của tôi — Phương Cẩm Trừng.”

Chiếc nhẫn cưới trên tay tôi phản chiếu ánh sáng, lấp lánh in lên từng khuôn mặt.

Sắc mặt họ lập tức ngỡ ngàng.

Phương Ý Hàn không tin nổi hét lên:

“PHƯƠNG ĐA?!”

Ba tôi là người hoàn hồn trước.

Ông nhanh chóng kéo Phương Ý Hàn ra sau lưng, lập tức thay nét mặt niềm nở.

“Hứa tổng, mời ngồi, mời ngồi!”

Đến lượt tôi, ba tôi há miệng, như đang do dự không biết nên gọi thế nào.

Mẹ vội kéo ghế ra:

“Đa Đa, ngồi đi.”

Hứa Dực Xuyên ngẩng đầu, lạnh nhạt:

“Tôi vẫn mong hai người gọi vợ chưa cưới của tôi bằng cái tên mới: Phương Cẩm Trừng.”

“Cẩm tú tiền trình, tương lai rực rỡ.”

“Không ngờ lại trùng hợp như thế. Hôm nay Cẩm Trừng nhắc đến, tôi mới biết vị Phương tổng hợp tác cùng chúng tôi bao năm qua, lại chính là cha mẹ ruột của vợ chưa cưới tôi.”

“Tôi còn tưởng nhà họ Phương chỉ có một tiểu thư duy nhất.”

Mẹ cúi đầu lúng túng, gọi phục vụ tới gọi thêm vài món.

“Không ngờ Cẩm… Trừng lại tìm được bến đỗ tốt như vậy. Lại còn trùng hợp gặp nhau ở đây nữa.”

“Cẩm… Trừng, mấy món này đều là lúc nhỏ con thích ăn nhất. Ăn nhiều vào, nhìn con gầy quá.”

Tôi nhìn mấy món mới được bưng lên — gan heo, hàu… toàn là món bổ máu.

Không phải tôi thích ăn, mà là lúc nhỏ mẹ ép tôi ăn để chỉ số máu đủ tiêu chuẩn hiến cho Phương Ý Hàn.

Hứa Dực Xuyên lập tức gọi thêm vài món mới cho tôi.

“Đây mới là những món Cẩm Trừng thật sự thích.”

“Trước đây nghe Cẩm Trừng kể mối quan hệ với ba mẹ không được tốt, hôm nay biết hai người là cha mẹ ruột, tôi cũng khá bất ngờ. Trong ấn tượng của tôi, Phương tổng và phu nhân luôn yêu thương con gái… thì ra chỉ là thương cô con gái lớn.”

Ba tôi liên tục rút khăn tay lau mồ hôi.

“Ý Hàn thể trạng yếu, từ nhỏ đã khiến chúng tôi lo lắng nhiều. Còn Cẩm… Trừng là đứa ngoan ngoãn, nên vợ chồng tôi mới lơ là, làm con bé tủi thân.”

“Bao năm qua, chúng tôi vẫn luôn hối hận, luôn nhớ thương con bé… Hôm nay được gặp lại, nhất định là cơ hội ông trời ban cho!”

Ba quay sang tôi, nắm chặt tay:

“Cẩm Trừng, từ nhỏ ba đã thấy con có tiền đồ. Không ngờ giờ con lại giỏi giang đến vậy. Trước kia ba mẹ có lỗi, sau này nhất định sẽ bù đắp cho con!”

“Hai bên gia đình lại đang hợp tác làm ăn, có thêm cơ hội tiếp xúc. Bao hiểu lầm, khúc mắc đều có thể tháo gỡ, hóa giải.”

Tôi rút tay ra:

“Chú hiểu nhầm rồi.”

“Lần này con đến, chỉ là muốn hoàn thành một mong ước thời thơ ấu mà thôi.”

Đúng lúc đó, nhân viên giao hàng mang tới một chiếc bánh sinh nhật.

Trên bánh cắm cây nến ghi số 18.

“Hôm ấy, con từng mong rằng sau khi chụp xong tấm ảnh gia đình đầu tiên, sẽ được như bao lần của Phương Ý Hàn — được cùng ba mẹ đến nhà hàng, cắt chiếc bánh sinh nhật của riêng mình.”

Tôi nhẹ nhàng thổi tắt nến.

“Kể từ giây phút ba mẹ đóng cửa xe lại… Phương Đa đã chết rồi.”

Bên cạnh, Phương Ý Hàn bị ba giữ chặt rốt cuộc không nhịn được nữa, bưng ly rượu hất thẳng vào mặt tôi.

“Mày còn giả bộ gì nữa hả, Phương Đa? Mày cố tình đến để chế nhạo tao đúng không?!”

“Lúc ở tiệm ảnh nghe tao nhắc đến nhà họ Hứa, chắc mày mừng phát điên lên chứ gì? Tưởng bám được người có tiền thì hóa phượng hoàng chắc? Đừng quên, mày chỉ là con chó hiến máu cho tao thôi! Không có tao, mày đã chẳng được sinh ra đời này rồi!”

“Đủ rồi!”

“Bốp” — một tiếng tát vang lên. Ba vung tay tát thẳng vào mặt Phương Ý Hàn.

“Con điên rồi à? Cái gì cũng dám nói ra miệng!”

Phương Ý Hàn sững người, không thể tin nổi ba — người luôn cưng chiều mình — lại dám ra tay vì tôi.

Cô ta ôm mặt, định nói thêm gì đó, nhưng mẹ đã bịt miệng rồi kéo cô ra ngoài.

Ba tôi vội cầm khăn định giúp tôi lau mặt.

“Thật xin lỗi, Ý Hàn bị chúng tôi chiều hư rồi. Tôi cũng không ngờ con bé trở thành như thế này. Sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó nghiêm khắc!”

Hứa Dực Xuyên đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng nói:

“Phương tổng, hợp đồng ông cứ mang về. Sau này cũng không cần liên lạc nữa.”

Dứt lời, anh ôm tôi vào lòng, bước đi dứt khoát rời khỏi đó.

Về đến biệt thự, anh chẳng nói lời nào, đẩy nhẹ tôi vào phòng tắm.

Thấy môi anh mím chặt, tôi dè dặt mở lời:

“Xin lỗi… để anh phải chứng kiến chuyện cười này.”

Lời vừa dứt, anh siết chặt vòng tay ôm tôi.

Cằm anh tì lên đỉnh đầu tôi, giọng nghẹn ngào, như sắp bật khóc:

“…Tại sao em không nói với anh sớm hơn?”

“Hửm?”

“Em đã chịu đựng từng ấy khổ sở, sao chưa bao giờ kể với anh?”

“Họ đối xử với em như vậy… Giá mà anh biết sớm, anh đã không chuẩn bị hời hợt như thế, để vị hôn thê của mình bị người ta hắt rượu ngay trước mặt bao người.”

“Anh mà có mặt, họ đã dám làm tới vậy, thì không biết lúc nhỏ em phải sống thế nào…”

Anh nhìn xuống chân phải của tôi.

Sau nhiều lần phẫu thuật và phục hồi, giờ tôi đã chẳng khác gì người bình thường.

“Cái chân này… cũng là do họ hại sao?”


Mẹo: bạn có thể dùng phím ← → hoặc A, D để chuyển chương nhanh hơn.
❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Ahay.io.vn – Thế Giới Truyện Hay. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!