Tô Cẩm Niên nở nụ cười tươi như hoa, vội vàng gật đầu: “Vui, vui! Là ai đã hãm hại nàng? Ta muốn dập đầu tạ ơn hắn một cái!”

Ta giả vờ giận dữ: “Nhưng ta hận không thể g.i.ế.c hắn!”

Tô Cẩm Niên thấy ta giận, vội vàng dỗ dành: “Thanh Linh, nàng đừng rời bỏ ta, nếu ta có điểm nào khiến nàng không thích, ta nhất định sẽ sửa, ta nhất định sẽ đối xử với nàng tốt hơn Lục Cảnh Luân kia! Ta sẽ tốt với nàng cả đời, nàng đừng bỏ rơi ta…”

Thấy chàng vội vàng như vậy, chẳng giống vẻ lạnh lùng trong lời đồn, ta không kìm được trêu chọc: “Thích ta?”

Chàng hiếm hoi chỉnh lại thần sắc, nghiêm túc nhìn ta: “Ddã phải lòng nàng, rất nhiều năm rồi.”

Ta cuối cùng cũng hỏi câu hỏi kiếp trước còn vướng mắc: “Thích ta đến mức nào? Nếu ta bị người ta hại c.h.ế.t, chàng sẽ làm gì?”

Mặt Tô Cẩm Niên tức khắc phủ một lớp băng: “G.i.ế.c sạch những kẻ đáng g.i.ế.c, bồi táng cho nàng.”

Lòng ta vừa cảm động vừa chấn động, thậm chí hoàn toàn tin lời chàng, không khỏi nghĩ, phải chăng ông trời không muốn tăng thêm sát nghiệp vô ích, nên mới ban cho ta cơ hội trọng sinh này?

Thấy ta không nói gì nữa, Tô Cẩm Niên cẩn thận hỏi: “Có phải làm nàng hoảng sợ rồi không?”

Ta lắc đầu, gọi nha hoàn hầu hạ tắm rửa.

Đợi ta thay y phục ngủ, phát hiện Tô Cẩm Niên lại đang căng thẳng nhìn chằm chằm một cặp nến Long Phượng, “Chàng không ngủ, nhìn chằm chằm nến làm gì?”

Tô Cẩm Niên vẻ mặt thành kính: “Ta muốn canh chừng chúng cháy đến trời sáng, chúng ta nhất định sẽ được lâu dài, cả đời không chia lìa.”

Tô Cẩm Niên này sao lại tin chuyện này, ta vỗ vỗ giường bên cạnh: “Chàng thấy ngủ ngay sẽ lâu dài, hay nhìn chằm chằm cặp nến này sẽ lâu dài?”

Tô Cẩm Niên không thể tin nhìn ta, lúng túng cẩn thận hỏi: “Ngủ ở đây? Ta có được không?”

Ta nhịn cười, khẽ chớp mắt: “Chàng có được không? Chàng hỏi ta?”

Không biết chữ nào đã chạm vào dây thần kinh của Tô Cẩm Niên, giữa ánh nến đỏ lay động, ta lại mơ màng, còn chàng thật sự đã canh chừng cặp nến đỏ này suốt cả đêm!

12.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Cẩm Niên mặt mày hớn hở đỡ ta vào cung tạ ơn, vừa vặn gặp Lục Cảnh Luân và Lâm Nhược Vũ cũng đến tạ ơn.

Phụ hoàng và Mẫu hậu đã nghe nói chuyện lên nhầm kiệu hoa ngày hôm qua, chỉ là đối với kết quả này, hai người lại đồng loạt chọn cách làm ngơ, nói vài câu ý trời đã định như thế, xem như đã giải quyết êm đẹp mọi chuyện.

Về phần Lục Cảnh Luân và Lâm Nhược Vũ, hai người đều mặt nặng mày chì, không có nửa phần vẻ tân hôn vui sướng.

Ta hơi thắc mắc, tuy chân của Lục Cảnh Luân đã tàn phế, nhưng hai người cũng xem như nên duyên phu thê, đạt được tâm nguyện, sao lại vẫn không vui như vậy?

Ta nhìn quầng thâm dưới mắt hai người, không khỏi đoán, chẳng lẽ đêm qua cũng vì chiến sự ác liệt, thức trắng cả đêm mà thành?

Đến lúc dâng trà, Lâm Nhược Vũ vẫn vẻ mặt thê t.h.ả.m đáng thương, tâm thần bất an đến nỗi không đỡ chén trà vững, nước trà trực tiếp vương vãi lên tay áo nàng ta.

Nha hoàn dâng trà sợ bị bỏng, vội vàng giúp Lâm Nhược Vũ xắn tay áo lên, chu sa hộ cung đỏ tươi cứ thế bất ngờ lộ ra.

Họ vẫn chưa động phòng sao? Ta kinh ngạc, không kìm được nhìn sang chân què của Lục Cảnh Luân, chẳng lẽ sau khi chân mất cảm giác, cái đó cũng không được nữa?

Sau này chứng minh phỏng đoán của ta là chính xác, tuy Lục Cảnh Luân hết sức che giấu, Thái Y Viện vẫn lan truyền lời đồn Lục tướng quân không ổn lắm.

Thám tử vài ngày sau báo lại, sau khi Lục Cảnh Luân phát hiện mình không được, tính tình càng ngày càng hung bạo, thậm chí còn động thủ đ.á.n.h Lâm Nhược Vũ.

Mối nhân duyên vì khổ sở tính kế để có được này, xem ra cũng chẳng ra sao!

13.

Nửa tháng sau, Kinh Triệu Doãn dưới sự dẫn dắt có ý đồ của ta, quả nhiên đã tra xét đến Lục phủ.

Thích khách ám sát tại tiệm binh khí trước ngày đại hôn, chính là phủ binh do Lục phủ nuôi dưỡng riêng.

Lục Cảnh Luân kêu oan rầm trời, nói những phủ binh đó đã sớm bị đuổi ra khỏi phủ vì phạm lỗi, nhất định là họ ôm hận trong lòng, nên mới trở về báo thù.

Những tư binh đó quả thực được nuôi bên ngoài, hắn hô lên như vậy, thật sự thiếu bằng chứng để kết tội.

Chỉ là sau chuyện này xảy ra, dư luận thay đổi, ai nấy đều c.h.ử.i rủa Lục Cảnh Luân tự làm tự chịu, sắp đặt thích khách ám sát mình, kết quả lại tự đ.â.m què chân mình.

Dù sao ngày hôm đó trước mặt công chúng, ai cũng tận mắt nhìn thấy, Lục Cảnh Luân thân thủ nhanh nhẹn đ.á.n.h đuổi vài con ch.ó điên. Sau đó lại bước đi vững vàng nhất quyết muốn dạo phố.

Lục Cảnh Luân từ vị tướng quân tàn tật trở về từ chiến trường, thoắt cái biến thành kẻ ngốc tự khiến mình què chân.

Làn sóng này chưa kịp qua, thì có cung nữ lén lút kể ra chuyện Lâm Nhược Vũ mua chuộc hạ nhân Lục phủ, cố ý ngáng chân ta để lên nhầm kiệu hoa.

Mọi người lập tức liên tưởng đến ngày hôn lễ, Lâm Nhược Vũ sau khi vui vẻ bái đường xong, mới cố ý lộ sơ hở.

Lại có người kể ra chuyện tại yến tiệc mừng công hôm đó, Lâm Nhược Vũ tự mình xin gả cho Tô Cẩm Niên, lại còn nhất quyết đòi xuất giá cùng ngày với Công chúa.

Vốn dĩ một chuyện đơn lẻ mọi người không để ý, có thể chỉ là trùng hợp. Nhưng khi tất cả tình tiết được xâu chuỗi lại với nhau, nguyên nhân hậu quả liền rõ ràng minh bạch.

Thậm chí có người đã tự mình đoán ra, thích khách mà hai người cố tình sắp đặt tại tiệm binh khí, chính là để sát hại Thanh Linh Công chúa. Chỉ là trời xanh có mắt, hại người rốt cuộc hại mình, Lục Cảnh Luân đã tự hại mình tàn phế.

Và Tô tướng quân anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng ôm được mỹ nhân về nhà.

Lục Cảnh Luân ban đầu còn liều mạng tìm người dập tắt tin đồn, tiếc thay thấy không thể nào bịt miệng muôn người, ngờ đâu hắn lại dày mặt tìm đến ta, cầu xin ta nói vài lời tốt đẹp minh oan cho hắn.

Hắn mặt đầy thâm tình nhìn ta: “Linh Nhi, ta vẫn luôn yêu thích nàng, nếu không ban đầu cũng không thỉnh chỉ xin cưới nàng, tiếc thay ý trời trêu ngươi, lại cưới nhầm người, mỗi khi nghĩ lại, lòng ta đau như vỡ vụn.”

Tô Cẩm Niên đang ngồi bên cạnh bóc nho cho ta ăn, lập tức xắn tay áo muốn đ.á.n.h người.

Ta nhẹ nhàng liếc chàng một cái: “Ban đầu chính là hắn bày kế khiến ta lên nhầm kiệu hoa. Hơn nữa ta vẫn chưa xem đủ hí kịch!”

Tô Cẩm Niên lập tức mặt mày hớn hở, nếu người kia không phải Lục Cảnh Luân, ta nghi ngờ, nếu ta thật sự bảo chàng dập đầu tạ ơn, chàng cũng sẵn lòng.

Nghe ta nói vậy, Lục Cảnh Luân vội vàng: “Linh Nhi, ta không phải diễn kịch, là tiện nhân Lâm Nhược Vũ đó tính kế nàng, ta đối với nàng vẫn luôn chân thành!”

Ta nuốt quả nho ngọt đến tắc cổ họng, nhẹ nhàng mở lời: “Lục Cảnh Luân, nhát d.a.o ngươi tự c.h.é.m vào chân mình lúc đó, có đau không?”

Ánh mắt Lục Cảnh Luân lảng tránh: “Linh Nhi, ta không hiểu ý nàng là gì.”

“Không hiểu?” Ta cười hiền hòa dễ mến: “Ngươi nói chỉ một nhát d.a.o như thế, thì sao chân có thể tàn phế được? Chân của ngươi là do Lâm thái y tự mình khám, t.h.u.ố.c do Lâm Nhược Vũ tự tay sắc, ngươi nói xem, được chăm sóc tốt như vậy, sao ngươi vẫn tàn phế? Không nên như thế chứ?”

Tay Lục Cảnh Luân nổi gân xanh, hình như hắn cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân chân mình tàn phế, không màng cầu xin ta nói tốt nữa, tức giận quay về phủ.

14.

Nửa tháng sau, Lâm thái y theo lệ đến Lục phủ chữa trị chân cho nữ tế của mình, kết quả bất cẩn té ngã ở Lục phủ, gãy cả hai chân!

Lục Cảnh Luân hiếu tâm bộc phát, thỉnh cầu Phụ hoàng cho phép Lâm thái y dưỡng thương tại Lục phủ.

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Phụ hoàng vung bút chuẩn tấu, nhân tiện nghe theo đề nghị của ta, đổi người khác làm Viện chính, để Lâm thái y an tâm dưỡng thương.

Đáng tiếc chân Lâm thái y càng dưỡng càng nặng, không bao lâu đã bị bại liệt trên giường, còn Lâm Nhược Vũ vì thương cha, nghe nói đã khóc mù một bên mắt.

Bây giờ Kinh thành đã đổi chủ đề, ai nấy đều nói Lục phủ từ khi Lục Cảnh Luân đ.á.n.h mất một thành trở về, phong thủy đột nhiên không tốt. Những chuyện như gãy chân rồi mù mắt, chưa bao giờ dứt.

Không ngờ đúng lúc này, có tướng sĩ biên quan trở về bẩm báo Phụ hoàng, kẻ địch trốn trong bóng tối đ.á.n.h lén hôm đó có vài người nhìn thấy, Lục Cảnh Luân khi đó tự mình c.h.é.m vào chân mình một nhát, rồi cố ý chiến bại, mất một thành.

Bây giờ quốc gia đối địch đang rầm rộ truyền tụng câu chuyện Tướng quân Ngốc Lục Cảnh Luân, trong chốc lát trở thành trò cười, ngay cả bài đồng d.a.o châm biếm ở biên giới cũng được hát rộng rãi.

Phụ hoàng đại nộ, hạ lệnh tra xét triệt để tình hình chiến trận lúc đó, có vài người từng là thân tín của Lục Cảnh Luân, không chịu nổi sự hổ thẹn trong lòng, cuối cùng đã nói ra sự thật.

Lục Cảnh Luân quả thực tự c.h.é.m mình một nhát, rồi giả què rút quân, để mất một thành.

Lúc này đảng phái của Lâm thái y vội vã muốn phủi sạch quan hệ, đồng loạt biểu thị mình bị Lâm thái y xúi giục, họ lập tức chứng minh sự thật Lục Cảnh Luân giả què.

Tấu chương hạch tội Lục Cảnh Luân tức khắc chất đầy án thư của Phụ hoàng.

Phụ hoàng hạ lệnh, Lục phủ bị tịch thu gia sản, tra xét rõ ràng. Càng không ngờ, lại còn tra ra số lượng lớn binh khí và vàng bạc châu báu được cất giấu.

Những năm qua Lục Cảnh Luân quả nhiên tham ô công quỹ, chiếm đoạt ngân lượng quân nhu.

Bách tính phẫn nộ, hận không thể g.i.ế.c hắn ngay lập tức cho hả giận.

15.

Ngày Lục phủ bị tịch thu gia sản, ta đến khoảnh sân từng ở, và cho người dẫn Lục Cảnh Luân cùng Lâm Nhược Vũ đến đây.

Lục Cảnh Luân vừa thấy ta, vội vàng quỳ rạp trước mặt: “Linh Nhi, đều do tiện nhân Lâm Nhược Vũ này xúi giục nên ta mới làm ra chuyện ngu xuẩn, nàng cứu ta có được không, chúng ta làm lại từ đầu?”

Lâm Nhược Vũ vươn tay đẩy Lục Cảnh Luân ra, nàng ta vội vàng quỳ xuống trước mặt ta: “Công chúa, đều là tên khốn Lục Cảnh Luân này hãm hại thần nữ, hắn ép thần nữ gả cho hắn, lại còn cố ý đ.á.n.h gãy chân phụ thân thần nữ, làm tổn thương một bên mắt của thần nữ. Công chúa, Người phải làm chủ, minh oan cho thần nữ!”

Ta nhìn vào mắt Lâm Nhược Vũ, một bên đã hoàn toàn trắng dã, không còn chút thần thái nào, Lục Cảnh Luân này quả thật có lòng dạ độc ác.

“Đồ tiện nhân nhà ngươi! Đều là ngươi cố ý quyến rũ ta, ta đ.á.n.h c.h.ế.t tiện nhân nhà ngươi!” Lục Cảnh Luân một tay túm lấy mắt cá chân Lâm Nhược Vũ, tay kia đ.á.n.h vào lưng nàng ta.

Lâm Nhược Vũ cũng không chịu yếu thế, nàng ta xoay người lại, chuyên tâm tác động lên mặt của Lục Cảnh Luân, chỉ một lát sau trên mặt Lục Cảnh Luân đã thêm vài vết máu: “Đều là tên què nhà ngươi, đồ phế vật, lại còn muốn tạo phản, ngươi…”

Lời Lâm Nhược Vũ chưa nói xong, Lục Cảnh Luân đột nhiên gia tăng lực tay, mạnh mẽ kéo Lâm Nhược Vũ một cái.

Đầu Lâm Nhược Vũ đập vào mặt bàn, ngất đi.

Cũng chẳng trách Lục Cảnh Luân đột nhiên liều mạng phát điên, dù sao bây giờ chỉ là tịch thu gia sản chờ xét xử, nếu Lâm Nhược Vũ lôi ra chuyện tạo phản, thì phải tru di cửu tộc rồi.

Nhìn hai kẻ này ch.ó c.ắ.n chó, quả thật tinh thần vô cùng sảng khoái.

Ta bình thản ra lệnh: “Người đâu, tạt nước cho nàng ta tỉnh lại!”

Một thùng nước dội xuống đầu Lâm Nhược Vũ, nàng ta mơ màng tỉnh dậy.

Ta tưởng nàng ta sẽ tiếp tục đ.á.n.h trả, không ngờ nàng ta lại phát điên.

“Ha ha ha, Lục Cảnh Luân đồ phế vật, kiếp này thậm chí còn không bằng kiếp trước!” Lâm Nhược Vũ chỉ vào Lục Cảnh Luân cười điên dại: “Ngươi ở hai kiếp đều không thể làm Hoàng thượng, còn hại ta chịu khổ cùng ngươi!”

Mắt ta khẽ híp lại, nhìn chằm chằm Lâm Nhược Vũ, nàng ta cũng trùng sinh sao?

Ta mỉm cười, chuyện này thú vị hơn nhiều.

Kiếp trước, ta bị hại c.h.ế.t trong chính căn phòng này.

Oan có đầu nợ có chủ, vậy kiếp này, ta lạnh lùng cười và hạ lệnh: “Nếu Lục phu nhân phát điên, thì không cần tống vào đại lao nữa, nhốt hai người ở đây đi!”

Trước khi bước ra, ta rất tốt bụng nói với Lục Cảnh Luân: “Thang t.h.u.ố.c mà ngươi uống lúc đó quả thật do Lâm Nhược Vũ tự tay sắc, nhưng là bản cung nhân lúc nàng ta thay y phục, lén thêm chút gia vị vào thôi.”

Mục đích đã đạt, ta cười quay lưng bước ra khỏi phòng.

16.

Ngoài căn phòng, ta nghe tiếng kêu t.h.ả.m thiết và c.h.ử.i rủa của Lục Cảnh Luân, nghe tiếng nh.ụ.c m.ạ của Lâm Nhược Vũ đối với Lục Cảnh Luân, trong lòng sảng khoái chưa từng có.

Vì hai kẻ này tốn hết tâm cơ muốn ở bên nhau, ta rất sẵn lòng thành toàn cái kết tốt đẹp này, khóa chặt hai người với nhau.

Không biết qua bao lâu, tiếng đ.á.n.h c.h.ử.i trong phòng dần nhỏ đi.

Ngay lúc ta tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ta đột nhiên nghe thấy Lục Cảnh Luân hét lên: “Sao lại như thế này, rõ ràng ta suýt nữa đã làm Hoàng thượng rồi? Đều tại Tô Cẩm Niên, nếu không phải hắn, sao ta có thể c.h.ế.t…”

Trong phòng bắt đầu một đợt khóc lóc t.h.ả.m thiết mới, cùng với tiếng kêu gào của Lâm Nhược Vũ.

Khi Tô Cẩm Niên xử lý xong chuyện tiền viện vội vàng chạy đến, ta vẫn còn đang thẫn thờ nhìn khoảnh sân quen thuộc ngày xưa.

“Thanh Linh, có chuyện gì vậy?” Tô Cẩm Niên vẻ mặt dịu dàng nhìn ta, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, nâng niu như báu vật.

Ta của hiện tại đã biết, Tô Cẩm Niên của kiếp trước, chàng đã thành công báo thù cho ta.

Ta lại không kìm được xót xa cho Tô Cẩm Niên của lúc đó, từng tay trắng, một mình chạy đến biên giới, nhưng lại trong lúc nguy hiểm nhất, không hề hối tiếc quay về.

May mắn thay, mọi chuyện vẫn còn cơ hội, để ta có thể bù đắp phần thâm tình ấy.

Đêm đó, khoảnh sân ở Lục phủ lại lần nữa lửa cháy ngút trời, chỉ là thời tiết khô hanh, không một giọt mưa rơi xuống. Lục Cảnh Luân và Lâm Nhược Vũ chôn thân trong biển lửa, xương cốt cũng chẳng còn.

Còn thời gian của ta và Tô Cẩm Niên mới vừa bắt đầu, suốt quãng đời còn lại, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.

HẾT


Mẹo: bạn có thể dùng phím ← → hoặc A, D để chuyển chương nhanh hơn.
❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Ahay.io.vn – Thế Giới Truyện Hay. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!